Người thế gian, từ bần dân, vua chúa
Trước tử thần, tâm vẫn còn tham
Tiếc công danh, tiếc sự nghiệp chưa thành
Nhưng phải bỏ, tay buông xuôi, nhắm mắt.
Quanh người chết bao người than, kẻ khóc
“Hỡi người thân! Sao vội bỏ ra đi?”
Trong áo quan, người nằm đó im lìm
Lửa thiêu đốt, xác thân thành tro bụi.
Đem theo gì, trên mình manh vải liệm
Còn lại chi, bia mộ khắc đôi hàng
Dù muốn về trở lại cõi trần gian
Nhưng phải chịu tái sanh theo nghiệp định.
Kẻ còn sống đang tranh giành thừa kế
Người chết nầy chỉ có nghiệp đem theo
Khi ra đi tay trắng chẳng mang gì
Bỏ con cái, bạn đời cùng của cải.
Bách niên đại thọ bạc tiền nào mua nổi
Biển ngọc, rừng vàng sao tránh khỏi già nua
Lời thánh nhân nhắc nhở lẽ Vô Thường
Ngắn ngủi lắm! Kiếp người, nên ghi nhớ!
– Trích: Kinh 82 Ratthapàla (Trung Bộ Kinh) –
(Dhammesaka lược dịch)

Trả lời