Tôi yêu mến thủa ngày xưa,
Tuổi thơ đi học đến trưa tan trường.
Lang thang xếp lá ven đường,
Làm chiếc thuyền nhỏ thả niềm ước mơ.
Hồn nhiên với tuổi ngây thơ,
Êm đềm như tiếng chuông chùa ngân nga.
Yêu từng cây cỏ, khóm hoa,
Yêu thiên nhiên, tiếng chim ca hót mừng.
Tuổi thơ đi thật tưng bừng,
Hồn nhiên trong sáng chưa từng âu lo.
Thế rồi cái tuổi đã qua,
Con chim oanh đã bay xa vào đời.
Hoàng hôn ngả phía chân trời,
Tôi yêu về thủa thiếu thời của tôi.
Giờ đây thương mến con người,
Sống chung vũ trụ, bầu trời thân thương.
Từ trong cái lẽ vô thường,
An nhiên, tự tại, can trường bão giông.
( Sưa tầm)

Bài viết liên quan
LÀM SAO ĐỂ NGỪNG LO LẮNG (Sư ông Làng Mai)
Hỏi: Con lo lắng nhiều quá đến nỗi chẳng làm được việc gì. Làm thế...
Khôn cũng chết, dại cũng chết
Khôn cũng chết, dại cũng chết. Trong dân gian, ông bà thường dạy: “Khôn cũng...
Bình lặng mà sống
Nhìn cuộc đời, đôi khi chúng ta thấy bất công. Bởi vì việc dễ mà...
ĐƯỜNG NÀO MỚI LÀ ĐƯỜNG TỐT?
Trên thị trường, đường có hàng chục loại: đường mía, đường nâu, đường cát vàng,...
Sống Một Đời Xứng Đáng – Chia sẻ từ một bác sĩ 102 tuổi
Khi một người đã sống hơn 102 năm kể cho bạn nghe về cuộc đời,...
Th11
PHƯƠNG PHÁP CHỮA BỆNH ÍT TỐN KÉM – NỀN Y KHOA GIÁO DỤC (6T)
“Đã rất nhiều năm, bước chân tôi dường như đã phủ đầy mảnh đất hình...
Th10