Tôi yêu mến thủa ngày xưa,
Tuổi thơ đi học đến trưa tan trường.
Lang thang xếp lá ven đường,
Làm chiếc thuyền nhỏ thả niềm ước mơ.
Hồn nhiên với tuổi ngây thơ,
Êm đềm như tiếng chuông chùa ngân nga.
Yêu từng cây cỏ, khóm hoa,
Yêu thiên nhiên, tiếng chim ca hót mừng.
Tuổi thơ đi thật tưng bừng,
Hồn nhiên trong sáng chưa từng âu lo.
Thế rồi cái tuổi đã qua,
Con chim oanh đã bay xa vào đời.
Hoàng hôn ngả phía chân trời,
Tôi yêu về thủa thiếu thời của tôi.
Giờ đây thương mến con người,
Sống chung vũ trụ, bầu trời thân thương.
Từ trong cái lẽ vô thường,
An nhiên, tự tại, can trường bão giông.
( Sưa tầm)

Bài viết liên quan

NGHỊCH LÝ KHÔNG THỂ “NGƯỢC ĐỜI” HƠN CỦA NGƯỜI HIỆN ĐẠI

1. Cần nhà hơn là tổ ấmNgười Việt chúng ta với tâm lý “an cư...

ĐỂ LẠI GÌ?…

ĐỂ LẠI GÌ?“Gần đây, tôi có được dự một hội thảo về an toàn nước...

GS Ngô Bảo Châu: Sách ở bên tôi trong những biến cố cuộc đời

Hiện nay, GS Ngô Bảo Châu là một trong những người khởi xướng của Dự...

Sách – Giáo sư Ngô Bảo Châu

Giáo sư Ngô Bảo Châu có một bài viết rất hay về sách và việc...

VÀI SUY NGHĨ VỀ MẠNG XÃ HỘI

Hôm nọ, đọc những dòng chia sẻ của Phố, mình cứ suy nghĩ mãi. Những...

Đột quỵ không báo trước – nhưng cơ thể bạn thì luôn lên tiếng, nếu bạn biết cách lắng nghe

Chiều nay, khi lướt Facebook, Bác sĩ đọc được dòng tin: ‘Doanh nhân Hoàng Nam...

Để lại một bình luận