Dù đục dù trong con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Cũng phải bắt đầu từ những điều rất nhỏ.
Ta hay chê cuộc đời là méo mó
Sao ta không tròn tự nơi tâm
Đất ôm cho muôn hạt nảy mầm
Những chồi non tự vươn lên tìm ánh sáng.
Nếu tất cả cuộc đời đều trơn láng
Thì chắc gì ta đã nhận ra ta
Trên cuộc đời ai cũng có thể tiến xa
Nếu vấp ngã thì phải vươn mình đứng dậy
Hạnh phúc giống như bầu trời này vậy
Không chỉ dành cho một riêng ai!
(Lưu Quang Vũ)

Bài viết liên quan

NGHỊCH LÝ KHÔNG THỂ “NGƯỢC ĐỜI” HƠN CỦA NGƯỜI HIỆN ĐẠI

1. Cần nhà hơn là tổ ấmNgười Việt chúng ta với tâm lý “an cư...

ĐỂ LẠI GÌ?…

ĐỂ LẠI GÌ?“Gần đây, tôi có được dự một hội thảo về an toàn nước...

GS Ngô Bảo Châu: Sách ở bên tôi trong những biến cố cuộc đời

Hiện nay, GS Ngô Bảo Châu là một trong những người khởi xướng của Dự...

Sách – Giáo sư Ngô Bảo Châu

Giáo sư Ngô Bảo Châu có một bài viết rất hay về sách và việc...

VÀI SUY NGHĨ VỀ MẠNG XÃ HỘI

Hôm nọ, đọc những dòng chia sẻ của Phố, mình cứ suy nghĩ mãi. Những...

Đột quỵ không báo trước – nhưng cơ thể bạn thì luôn lên tiếng, nếu bạn biết cách lắng nghe

Chiều nay, khi lướt Facebook, Bác sĩ đọc được dòng tin: ‘Doanh nhân Hoàng Nam...

Để lại một bình luận