Người ta tưởng rằng hễ đã từ bi , thì ai muốn làm thế nào mình cũng chịu, sống trong hoàn cảnh thế nào mình cũng theo, thiếu tinh thần tiến thủ…
Những thật ra, từ bi theo Ðạo Phật có nghĩa khác xa.
Phật dạy:
Bi năng bạt nhứt thiết chúng sinh chi khổ”.
Nghĩa là :
Diệt khổ và cho vui đó là tất cả nguyện vọng và hành động lợi tha, cứu đời của người có lòng từ bi.
Thế nên, từ bi không phải là thụ động, là trốn đời hay nhu nhược.
Hết khổ và được vui tức là khía cạnh của cuộc đời, nhưng không thể rời bỏ nhau được.
Khi được vui một phần nào, tức là đã bớt khổ một phần nào, ấy là trong Từ có Bi; và trái lại, khi bớt khổ một phần nào, tức là đã được vui một phần ấy như thế là trong Bi có Từ.
Cũng như một đứa bé đang khổ sở vì đi lạc đường, bỗng có ai chỉ đường cho nó, nó liền vui mừng và hết khổ.
Như thế thì bác ái và từ bi đều có một tánh chất giống nhau ở chỗ rộng hẹp, sâu cạn mà thôi.
Có người cho rằng bác ái rộng hơn từ bi.
Cho như thế là vì chưa hiểu rõ hai chữ Từ bi.
Như trên đã định nghĩa:
Chúng ta đã biết Phật dùng hai chữ chúng sinh là để chỉ cho tất cả mọi sinh vật.
Vậy Từ là cho vui tất cả mọi sinh vật, chứ không phải riêng cho loài người.
Tất cả mọi vật có sự sống đều được chung hưởng tình thương ấy. Còn Bi là diệt trừ mọi nỗi khổ cho chúng sinh.
Chúng ta nên để ý là trong câu định nghĩa chữ Hán, các kinh dùng chữ “bạt” nghĩa là nhổ tận gốc rễ.
Người có lòng Bi là vừa thoa dịu vết thương đau khổ trong hiện tại và vừa chữa cho khỏi nguyên nhân hay gây ra đau khổ, như người làm vườn, không phải chỉ phác cho sạch cỏ trên mặt đất, mà còn đào sâu xuống dưới, nhổ cho hết gốc rễ của cỏ nữa.
Trong khi so sánh Từ bi với Bác ái, chúng tôi đã nói, về phương diện không gian, Từ bi bao gồm tất cả mọi loài.
Thật thế, tình thường của Ðạo Phật vô cùng rộng lớn.
Ngày xưa, các vị Tỳ kheo trước khi uống nước ao hồ, phải dùng mọt cái lọc để lọc nước, như thế vừa hợp vệ sinh, vưà tránh khỏi sát sinh những sanh vật nhỏ ở trong nước.
Mỗi khi vào cầu, những người tu hành phải gõ xuống đất ba tiếng, để cho những sinh vật dưới cầu biết mà tránh trước.
Những cử chỉ ấy mặc dù nhỏ nhặt, những đã thể hiện được một cách chân thành lòng từ bi của người Phật tử chân chính.
Bởi thế, cần phải gây nhân vui và diệt nhân khổ.
Nhân vui và nhân khổ ở đâu mà có?
Trong kinh thường dạy:
Hoặc tức là phiền não.
Phiền não đều ở trong tâm mỗi chúng ta.
Tâm nguồn gốc của mọi hành động, của mọi kết quả.
Dĩ nhiên, những mầm mống ấy sẽ trổ ra những quả khổ gian lao.
Muốn cứu khổ cho thật tình, chẳng những lo cứu khổ quả, mà còn phải trừ nhơn khổ cho sớm.
Thế mới đúng như định nghĩa đã nói ở trên về chữ BI (Bạt nhứt thiết chúng sinh chi khổ).
Khi họ hiểu rồi, tất nhiên không bảo họ tránh khỏi, họ vẫn tránh.
Cố Hòa Thượng Thích Thiện Hoa.
Trích trong : Quán Từ Bi- Phật học phổ thông .

Bài viết liên quan
Bài Thơ MỘNG – HT Thiền Sư Thích Thanh Từ
Gá thân mộng Dạo cảnh mộng Mộng tan rồi Cười vỡ mộng Ghi lời mộng...
Th10
Này con!
Không phải lúc nào ngọt ngào cũng là tốt, không phải lúc nào vị tha...
Th10
BÀI CỰC NGẮN: Nghỉ ngơi thật sự là nghỉ ngơi trong giác tánh – Hungkar Dorje Rinpoche
Có nhiều giáo huấn dạy cách làm sao để có thể nghỉ ngơi về mặt...
Th10
Chuyện Ô Sào Thiền Sư
Ô Sào là một cao tăng Trung Hoa vào đời Đường. Khi bà mẹ hạ...
Th10
TỨ DIỆU ĐẾ LÀ GÌ?
(Trích giảng của Hòa Thượng Thích Nhật Quang) Ý nghĩa Tứ Diệu Đế “Tứ Diệu...
Th9
MÊ LẦM TRONG PHẬT GIÁO
“MÊ – LẦM” TRONG PHẬT GIÁO (Hòa Thượng, Thiền Sư Thích Thanh Từ) Bây giờ...
Th9