Tế Công đời nhà Tống có làm bài thơ về sự vô thường:
Tiếc thay người đời chẳng biết không
Mê hoa đắm rượu tỏ anh hung
Nhọc nhằn rốt cuộc về chầu Tổ
Số hết đến kỳ rũ tay không
Khéo léo nào hơn mèo bắt chuột
Thời gian thấm thoắt tựa tên bay
Thảng như lực kiệt tinh thần hết
Thây chết đành vùi chốn huyệt sâu
Suy đi nghĩ lại tỏ tường
Nam kha giấc mộng cũng dường ấy thôi
Trăm năm cuộc thế xoay vần
Lên voi xuống ngựa cũng nhọc nhằn thôi
Tỉnh ra nào có ai đâu
Vui buồn cảnh mộng chỉ là rỗng không
Bài viết liên quan
Đức Tác Minh Phật Mẫu Kurukulle
Từ sâu thẳm bên trong trái tim con là một bông hoa vô ưu đang...
Th11
ĐỀ CƯƠNG ÔN TẬP ĐẠI GIỚI ĐÀN NHỰT HUỆ 2024 (SA DI – SA DI NI và THỨC XOA MA NA)
Phần I: LỊCH SỬ Câu 1: Theo “Phật học phổ thông” của HT. Thiện Hoa, giới...
Th11
Những lời khai thị từ Đức Liên Hoa Sinh
Có thể nói thân người là cực kỳ khó. Thế nên, thật là ngu mê...
Th8
TU TRONG MỌI HOÀN CẢNH
HỎI Thưa Thầy, khi xưa đức Phật và các thầy Tỳ-kheo không phải lao động...
Th8
Phật học tham vấn – độ chúng sanh
PHẬT HỌC THAM VẤN ( Sư Ông Trúc Lâm Tôn Sư ) Độ Chúng Sanh…?...
Th8
Bài Pháp Hay – Ba Loại Chết
Một bài pháp của sư Buddharakkhita, con xin phép chia sẻ vì lợi ích của...
Th7