Tôi yêu mến thủa ngày xưa,
Tuổi thơ đi học đến trưa tan trường.
Lang thang xếp lá ven đường,
Làm chiếc thuyền nhỏ thả niềm ước mơ.
Hồn nhiên với tuổi ngây thơ,
Êm đềm như tiếng chuông chùa ngân nga.
Yêu từng cây cỏ, khóm hoa,
Yêu thiên nhiên, tiếng chim ca hót mừng.
Tuổi thơ đi thật tưng bừng,
Hồn nhiên trong sáng chưa từng âu lo.
Thế rồi cái tuổi đã qua,
Con chim oanh đã bay xa vào đời.
Hoàng hôn ngả phía chân trời,
Tôi yêu về thủa thiếu thời của tôi.
Giờ đây thương mến con người,
Sống chung vũ trụ, bầu trời thân thương.
Từ trong cái lẽ vô thường,
An nhiên, tự tại, can trường bão giông.
( Sưa tầm)
Bài viết liên quan
“ Tu là dừng, chuyển và sạch nghiệp “. Hoà Thượng Thích Thanh Từ
Trong kinh Phật dạy rất rõ: “ Chúng sanh tạo nghiệp từ thân, miệng ,...
Th4
Trị bệnh như thế nào cho đúng
Tất cả chúng ta có bệnh, Phật dạy lấy thuốc mà trị chớ không phải...
Th4
Tâm thư từ lá gan
TÂM THƯ GỬI TỪ GAN Gửi anh – bạn NGƯỜI thân mến, Tôi Lá Gan...
Th4
Thiền tông Việt Nam cuối thể kỷ 20
THIỀN TÔNG VIỆT NAM CUỐI THẾ KỶ XX (tiếp-3) SƠ TỔ TRÚC LÂM (1258-1308) Vua...
Th4
TẬP LUYỆN ĐỂ KIỂM SOÁT ĐƯỜNG HUYẾT
CƠ HỘI DUY NHẤT DÀNH CHO CÁC BẠN ĐANG BỊ BỆNH TIỂU ĐƯỜNG. KHÔNG ĐẾN...
Th4
Tại sao Phật Tử phải tu Thiền – HT.Thích Thanh Từ
Hôm nay chúng tôi nói thẳng về đường lối tu Thiền mà hiện chúng tôi...
Th4