Tế Công đời nhà Tống có làm bài thơ về sự vô thường:

Tiếc thay người đời chẳng biết không

Mê hoa đắm rượu tỏ anh hung

Nhọc nhằn rốt cuộc về chầu Tổ

Số hết đến kỳ rũ tay không

Khéo léo nào hơn mèo bắt chuột

Thời gian thấm thoắt tựa tên bay

Thảng như lực kiệt tinh thần hết

Thây chết đành vùi chốn huyệt sâu

Suy đi nghĩ lại tỏ tường

Nam kha giấc mộng cũng dường ấy thôi

Trăm năm cuộc thế xoay vần

Lên voi xuống ngựa cũng nhọc nhằn thôi

Tỉnh ra nào có ai đâu

Vui buồn cảnh mộng chỉ là rỗng không

Bài viết liên quan

Bài Thơ MỘNG – HT Thiền Sư Thích Thanh Từ

Gá thân mộng Dạo cảnh mộng Mộng tan rồi Cười vỡ mộng Ghi lời mộng...

Này con!

Không phải lúc nào ngọt ngào cũng là tốt, không phải lúc nào vị tha...

BÀI CỰC NGẮN: Nghỉ ngơi thật sự là nghỉ ngơi trong giác tánh – Hungkar Dorje Rinpoche

Có nhiều giáo huấn dạy cách làm sao để có thể nghỉ ngơi về mặt...

Chuyện Ô Sào Thiền Sư

Ô Sào là một cao tăng Trung Hoa vào đời Đường. Khi bà mẹ hạ...

TỨ DIỆU ĐẾ LÀ GÌ?

(Trích giảng của Hòa Thượng Thích Nhật Quang) Ý nghĩa Tứ Diệu Đế “Tứ Diệu...

MÊ LẦM TRONG PHẬT GIÁO

“MÊ – LẦM” TRONG PHẬT GIÁO (Hòa Thượng, Thiền Sư Thích Thanh Từ) Bây giờ...

Để lại một bình luận