Tế Công đời nhà Tống có làm bài thơ về sự vô thường:
Tiếc thay người đời chẳng biết không
Mê hoa đắm rượu tỏ anh hung
Nhọc nhằn rốt cuộc về chầu Tổ
Số hết đến kỳ rũ tay không
Khéo léo nào hơn mèo bắt chuột
Thời gian thấm thoắt tựa tên bay
Thảng như lực kiệt tinh thần hết
Thây chết đành vùi chốn huyệt sâu
Suy đi nghĩ lại tỏ tường
Nam kha giấc mộng cũng dường ấy thôi
Trăm năm cuộc thế xoay vần
Lên voi xuống ngựa cũng nhọc nhằn thôi
Tỉnh ra nào có ai đâu
Vui buồn cảnh mộng chỉ là rỗng không
Bài viết liên quan
SÂN HẬN – Hòa Thượng, Thiền Sư Thích Thanh Từ.
Phật dạy nếu người nào xa lìa sân hận thì được tám pháp hỉ duyệt...
Th6
TỪ NƠI THÂN NGƯỜI CÓ THỂ TẠO NÊN NHIỀU VIỆC THIỆN.
PC53: NHƯ TỪ ĐỐNG HOA CÓ THỂ LÀM NÊN NHIỀU TRÀNG HOA. TỪ NƠI THÂN...
Th6
HƯƠNG NGƯỜI ĐỨC HẠNH XÔNG NGÁT TẬN CHƯ THIÊN
PC 55: HƯƠNG CHIÊN ĐÀN, HƯƠNG ĐA – GIÀ – LA, HƯƠNG BẠT – TẤT...
Th6
Nhìn thấu nhưng không nói thấu – Cảnh giới của một tâm hồn từng trải
Cuộc đời không thiếu người thông minh, nhưng người đủ sâu lắng để nhìn thấu...
Th5
MỘT LƯỢC SỬ NGẮN VỀ ĐỨC LIÊN HOA SANH
“Đọc tiểu sử 1 Bậc giác ngộ với tín tâm thanh tịnh thì tích lũy...
Th4
TƯ TƯỞNG BÁT NHÃ TRONG THIỀN HỌC CỦA THIỀN SƯ PHÁP LOA
Dẫn nhập Tư tưởng Bát Nhã là cốt tủy của văn hóa Phật giáo. Tư...
Th3