PC 55: HƯƠNG CHIÊN ĐÀN, HƯƠNG ĐA – GIÀ – LA, HƯƠNG BẠT – TẤT – KỲ, HƯƠNG THANH LIÊN. TRONG TẤT CẢ THỨ HƯƠNG CHỈ THỨ HƯƠNG ĐỨC HẠNH LÀ HƠN CẢ.
PC 56: HƯƠNG CHIÊN – ĐÀN, HƯƠNG ĐA – GIÀ – LA ĐỀU LÀ THỨ HƯƠNG VI DIỆU, NHƯNG KHÔNG SÁNH BẰNG HƯƠNG NGƯỜI ĐỨC HẠNH XÔNG NGÁT TẬN CHƯ THIÊN.
Như trên đã nói, vì chư thiên quý kính người đức hạnh, còn tất cả những mùi thơm trong thế gian này đối với chư thiên, thiên thần đều không quý.
PC 57: NGƯỜI NÀO THÀNH TỰU CÁC GIỚI HẠNH, HẰNG NGÀY CHẲNG BUÔNG LUNG, AN TRỤ TRONG CHÁNH TRÍ VÀ GIẢI THOÁT, THÌ ÁC MA KHÔNG THỂ DÒM NGÓ ĐƯỢC.
Người nào có đủ bốn điều kiện, một là giới hạnh, hai là không buông lung, ba là chánh trí, bốn là giải thoát thì ác ma không thể dòm ngó được.
Giới hạnh, như người cư sĩ tại gia thọ năm giới, thì giữ đúng năm giới, gọi là giới hạnh trong sạch.
Không buông lung, hằng ngày biết kiểm điểm tâm niệm, hành động, ngôn ngữ của mình, không cho chạy theo ngoại cảnh, hạn chế tâm ở trong phạm vi thiện lành đạo đức.
An trụ trong chánh trí, chánh trí là trí chân chánh. Ở thế gian người nào lanh lợi khôn ngoan thì đó là người trí, nhưng đối với đạo, người trí là người biết cái nào tà ác thì chừa, chánh thiện thì làm theo, đó gọi là trí chân chánh. Người khôn ngoan lừa bịp kẻ khác, cái đó đối với đạo Phật không gọi là trí mà gọi là gian ngụy tà ác.
Giải thoát là không bị trói buộc trong vòng danh lợi tài sắc, hay nói cách khác đối với ngũ dục, sáu trần không bị nó chi phối, thì gọi là giải thoát.
Người có đủ bốn điều kiện như vậy ác ma không thể nào dòm ngó được.
“Vào thế kỷ thứ mười đời Tống, thiền sư Tự Bảo ở núi Vân Cư, từ khi xuất gia tu hành, giữ giới luật thật là thanh tịnh và tu theo hạnh đầu-đà. Một hôm có duyên sự ngài chống gậy xuống núi, dọc đường gặp mấy chú lính đi dẹp đường để dân chúng tránh qua hai bên cho xe quan huyện đi. Thấy ngài, họ nạt lớn, bắt tránh qua một bên, ngài cũng tránh qua. Ngựa kéo xe quan huyện vừa đi ngang ngài, nó liền mọp xuống đất không dám đi nữa. Lúc đó ngài nói:
– Súc sanh mà cũng biết lễ phép.
Nghe ngài nói vậy, quan huyện biết ngài là một hòa thượng đức hạnh, nên ông bước xuống xe đảnh lễ ngài, sau đó ngựa mới chịu đi. Súc sanh mà thấy người đức hạnh còn biết kính trọng.
Một hôm ngài đang ở sân chùa, có một số sơn thần tới làm kiệu, kiệu ngài đi quanh chùa một vòng. Ngài nói: – Thôi các ngươi trở về chỗ cũ.
Các sơn thần để ngài xuống rồi biến mất.
Đức hạnh của ngài khiến cho chư thiên, sơn thần kính trọng như thế, mà các vị này kính trọng thì ác ma làm gì dám dòm ngó. Chúng ta sở dĩ bị ma dòm ngó rồi xâm chiếm, xúi chuyện này, giục chuyện kia, làm cho mình điêu đứng, là tại thiếu bốn điều kiện này: Không giới hạnh, buông lung, không ở trong chánh trí, và không tập tu giải thoát. Nếu đủ những điều kiện trên thì nó không bao giờ làm hại được mình. Đó là những điều hết sức rõ ràng”.
Tôi dẫn thêm chuyện. “Một vị thiền sư đời Đường, hiệu là Đả Lung Trụy (hay là Phá Táo Đọa). Đả là đánh, Lung là cái khám thờ, Trụy tức là ngã, bể. Một hôm ngài đi qua một miếu trong làng, miếu thờ một vị thần rất linh, cho nên người ta làm heo, gà cúng tế liên miên. Ngài đi thẳng vô trong miếu, cầm gậy gõ lên khám thờ nói:
– Vị này là do đất nước gió lửa hợp thành, nó không thật mà bám vào đây để nhiễu hại dân chúng.
Nói xong ngài đập một cái bể nát khám thờ. Thử tưởng tượng vị thần đó sẽ xử sự với ngài ra sao? Chắc sẽ làm ngài hộc máu mà chết?
Nhưng ngược lại mấy hôm sau, ngài dạo núi thình lình thấy một người mặc đồ xanh, đội mũ đàng hoàng đến quỳ trước mặt. Thấy lạ ngài hỏi:
– Ông là người gì mà quỳ ở đây?
– Bạch Hòa thượng con là người thọ ơn của Hòa thượng, đến đây xin bái tạ Hòa thượng để đền ơn.
– Ta làm ơn gì cho ngươi?
– Con là vị thần ở miếu, hôm đó nhờ Hòa thượng khai thị, nên con tỉnh ngộ liền bỏ được thân, sanh lên cõi trời, cho nên về đây đảnh lễ đền ơn Hòa thượng”.
Chúng ta tưởng ngài sẽ bị thần quở, bị bắt bớ, trái lại vị thần mang ơn ngài. Tại sao? Vì đức hạnh của ngài. Ngài nói một câu vị thần tỉnh ngộ, do đó không còn bám vào khám thờ, mà được sanh lên cõi trời. Đức hạnh vượt lên trên cả quỷ thần cho nên quỷ thần không bao giờ dám làm hại người có đức hạnh. Vì vậy người biết tu hành chỉ trọng giới hạnh và sự tu hành chân chánh, tức là không buông lung, biết cố gắng vun bồi chánh trí, quyết tâm tu cho được giải thoát.
HT Thiền Sư Thích Thanh Từ Giảng giải.

Bài viết liên quan

TỪ NƠI THÂN NGƯỜI CÓ THỂ TẠO NÊN NHIỀU VIỆC THIỆN.
TỪ NƠI THÂN NGƯỜI CÓ THỂ TẠO NÊN NHIỀU VIỆC THIỆN.

PC53: NHƯ TỪ ĐỐNG HOA CÓ THỂ LÀM NÊN NHIỀU TRÀNG HOA. TỪ NƠI THÂN...

Nhìn thấu nhưng không nói thấu – Cảnh giới của một tâm hồn từng trải
Nhìn thấu nhưng không nói thấu – Cảnh giới của một tâm hồn từng trải

Cuộc đời không thiếu người thông minh, nhưng người đủ sâu lắng để nhìn thấu...

MỘT LƯỢC SỬ NGẮN VỀ ĐỨC LIÊN HOA SANH
MỘT LƯỢC SỬ NGẮN VỀ ĐỨC LIÊN HOA SANH

“Đọc tiểu sử 1 Bậc giác ngộ với tín tâm thanh tịnh thì tích lũy...

TƯ TƯỞNG BÁT NHÃ TRONG THIỀN HỌC CỦA THIỀN SƯ PHÁP LOA
TƯ TƯỞNG BÁT NHÃ TRONG THIỀN HỌC CỦA THIỀN SƯ PHÁP LOA

Dẫn nhập Tư tưởng Bát Nhã là cốt tủy của văn hóa Phật giáo. Tư...

Hương người đức hạnh ngược gió bay khắp mười phương
Hương người đức hạnh ngược gió bay khắp mười phương

Trong Kinh Pháp Cú số 54, Đức Phật đã dạy: Người Phật tử giữ đúng...

Tâm thái thiền
Tâm thái Thiền

Khi nói đến thiền ta thường liên tưởng đến vị Phật ngồi thiền tĩnh lặng...

Để lại một bình luận