Chiều hôm nọ bác Huyền rủ đi chợ. Chẳng là mình cứ hóng đi mua củ đậu mãi. Vừa lon ton xách túi, thì bác bảo vào thay cái đồ gin (jeans) gì tử tế chút. Mình ngẩn người nhìn lại. À, mình đang mặc quần lanh đen, áo nhuộm lá sau sau + bùn khoác ngoài, áo mặc trong màu xanh rêu. Bộ này hôm kia mình còn mặc lên phố café, nay không phù hợp để đi chợ ở quê.
– Cháu thấy có làm sao đâu
– Thôi, mặc đi người ta lại bảo cái bà Mường nào.
– Thế thôi, cháu không đi chợ nữa vậy
Thế là mình ở nhà, ngồi tỉ tê nói chuyện với bà.
Thật ra, chuyện thay bộ quần áo dễ ợt thôi. Chỉ là, mình không mặc gì nhố nhăng hay lôi thôi cả. Nếu phải thay chỉ vì sợ người ta nói ra nói vào, thì mình không thay được. Chuyện không phải là bộ quần áo, mà là chuyện, mình chọn sống thế nào mà.
Tự nhiên mình nhớ đến hôm nọ, cô Dung nhờ nhuộm tóc giùm. Mình vừa chải hóa chất lên tóc cô, vừa hỏi chuyện. Té ra, cô Dung nhuộm vì sắp văn nghệ 20-10. Đi gặp các bà các chị, thể nào cũng bị nói bị cười là trông khổ với cả lôi thôi. Nếu không phải đi gặp nhiều người thì cô cũng chẳng dùng thuốc nhuộm, vì biết nó cũng chẳng tốt lành gì. Bình thường cô Dung vẫn tự nấu nước gội đầu, đồ ăn thức uống tự trồng tự nấu hết. Cô Dung nhuộm tóc không phải vì chính bản thân cô, mà vì lời nói của những người xung quanh, mà đôi khi họ cũng chỉ nói như một thói quen thế thôi.
Có rất nhiều thứ, người ta đang làm không phải vì họ thật sự muốn vậy, mà vì người khác cho rằng họ nên vậy. Mình đã từng sống như thế. Suốt những năm cấp III và đầu đại học, cứ có cảm giác bị nhốt trong tù. Mình đã luôn ước được là một con chim. Đến một ngày, mình mới hiểu, cái nhà tù ấy là gì. Và bằng một cách kỳ diệu nào đó, từng chút một, mình đã là chú chim mình luôn ao ước được là.
Lần này về quê, mình mang độc có quần lanh, áo cánh Hương Nhái may và nhuộm với một cái áo thun cũng nâu nốt hihi. Trong hình là kiểu đồ mình hay mặc. Có điều cái áo khoác ngoài hồi ấy nhuộm củ nâu, mình mặc nhiều và ra mồ hôi nhiều quá bị mốc nên các em ấy nhuộm lại màu đen nâu cho mình. Mình rất hào hứng về khoe áo nhuộm bùn, ai dè…Thương áo nhuộm bùn!
À nhân tiện buôn dưa lê tí. Hôm khác, đi chợ thì thấy có bà cụ mặc áo mà mặt trước với mặt sau may bằng hai màu vải khác nhau cùng tông nâu. Kiểu giống bà ngoại mình có cái áo mà hai phần cánh tay may màu khác. Chắc thiếu vải í, nên phải đắp. Mình thì thấy… so cool Kiểu rất là phong cách và đẹp í. Thế nhưng chắc mọi người chỉ thấy nó buồn cười thôi. Và mình đã ngẩn người nhìn bà cụ ấy lững thững xách đồ về, thầm nghĩ sau này mình cũng may cái áo giống thế.
—
Tặng mọi người một đoạn mình rất thích trong cuốn Walden:
“Những bộ quần áo chúng ta mặc hằng ngày ngày càng bị đồng hóa với chính chúng ta, nhận lấy dấu ấn tính cách của người mặc chúng, cho đến khi chúng ta miễn cưỡng lìa bỏ chúng mà không kéo dài tuổi thọ của chúng bằng cách chữa trị, can thiệp y khoa hay những cách trang trọng khác, giống như đối với cơ thể của chúng ta. Tôi không đánh giá ai thấp hơn vì có một miếng vá trên quần áo, tuy nhiên tôi chắc chắn rằng thông thường người ta lo lắng nhiều về việc có những bộ quần áo hợp thời trang, hay ít nhất sạch sẽ và lành lặn hơn là có một lương tâm trong sạch.”
– Henry David Thoreau, Walden – Một mình sống trong rừng
Mình lưu vào đây để thỉnh thoảng đọc lại và gửi cho những bạn bè hữu duyên với lối sống Xanh – An Lành ạ!
Nguồn https://www.facebook.com/photo/?fbid=1131960553561966&set=a.980042542087102

Bài viết liên quan
“Forrest Gump” – Bài ca dịu dàng về sức mạnh của niềm tin và sự ngây thơ
Có những bộ phim không chỉ dừng lại ở vai trò giải trí, mà trở...
Th11
Sống Một Đời Xứng Đáng – Chia sẻ từ một bác sĩ 102 tuổi
Khi một người đã sống hơn 102 năm kể cho bạn nghe về cuộc đời,...
Th11
Cái bên ngoài và bên trong
Khi tôi mới trở về từ nước ngoài (vào khoảng năm 2515 Phật lịch –...
Th11
Học theo hạnh Bồ-tát Quán Thế Âm: Hiến tặng năng lực không sợ hãi
Thí Vô Úy Giả là một trong những Thánh hiệu của Đức Bồ-tát Quán Thế...
Th11
…Ý NGHĨA BÀI THƠ ĐÚNG NGỌ
“Ta không biết đâu suối nguồn an lạc Sáng sớm ra vườn bón đậu trồng...
Th11
THẦY CHỈ ĐƯỜNG, MÌNH PHẢI TỰ BƯỚC ĐI
(Hòa Thượng, Thiền Sư Thích Thanh Từ) Chúng ta dễ mắc cái bệnh “thần tượng...
Th11