Chuẩn bị được lối đi thì chúng ta bớt sợ chết, vì mình có đường rồi.
Không biết chuẩn bị lối đi, đến đó chúng ta bàng hoàng, sợ hãi, rất khổ.
Cho nên tu là khôn hay dại? Ai biết chuẩn bị cho mình con đường mai sau thì đâu phải dại.
Người ta cứ ngỡ tu là thiệt thòi, khờ dại, sự thật không phải vậy.
Tu là chuẩn bị kỹ càng cho mình một đời sống tốt đẹp trong hiện tại và mai sau.
Ở thế gian này, nếu ai muốn gì được nấy, người đó sống dai không? Chắc không dai đâu, vì muốn ăn món này có món này, muốn ăn món kia có món kia, riết rồi phì ra.
Muốn thụ hưởng tài sắc đều có hết, riết rồi sanh bệnh.
Càng được nhiều càng tiêu giảm sức lực, chớ có lợi ích gì!
Đừng nghĩ thỏa mãn tất cả dục lạc thế gian là sống dai.
Người biết hạn chế, biết cần kiệm mới sống dai. Đó là lẽ thật.
Trong kinh A-hàm, Phật dạy những người sắp chết, nhìn thấy gương mặt họ liền biết đi đường lành hay đường dữ.
Nếu ai sắp chết mặt mày sợ hãi, người đó sẽ đi đường dữ.
Ngược lại, ai sắp chết mà vui cười sẽ đi đường lành.
Tại sao? Vì khi sắp chết do nghiệp ác chiêu cảm, những cảnh ác đến khiến người ấy kinh hãi, lo sợ.
Hồi trước hại ai, tới giờ sắp chết thấy kẻ kia tới hại lại, thần thức hoảng hốt chạy tuốt xuống địa ngục.
Nếu người lành, khi gần nhắm mắt do nghiệp lành chiêu cảm thấy bạn bè, thân quyến tới đón chào lúc đó vui vẻ, không sợ gì hết nên gương mặt vui tươi.
Tất cả chúng ta ra đi đều theo nghiệp lành hay dữ mà hiện tướng khổ, tướng vui.
Vậy thì dại gì chúng ta không tạo duyên tốt, nghiệp lành để ngày mai ra đi thảnh thơi. Bây giờ dù người khôn ngoan mấy, làm ăn giỏi mấy, giàu có cỡ nào, nhưng đến khi chết những thứ ấy còn không?
Thở khì ra không hít lại, tất cả đều buông tay không còn gì hết.
Lúc đó chỉ có nghiệp lành giúp mình đến cảnh lành thôi.
Cho nên, người khéo nhận định, khéo suy gẫm sẽ chuẩn bị ngay khi còn sống, tạo duyên tốt cho mình lúc nhắm mắt.
Mấy chục năm lo cho thân này, tới cuối cùng nó ra đi hoàn toàn trắng tay, có phí không?
Chi bằng ta vừa lo cho cuộc sống, vừa chuẩn bị cho cái chết, thì phút ra đi được an lành.
Như vậy có tốt không? Vì vậy tu hành là chuyện thiết thực, chớ không phải chuyện bâng quơ, rỗng không.
Tu là một lẽ thật thiết yếu cho chúng ta.
Người nào khéo tu ngày chết không sợ, người không khéo tu cứ nơm nớp sợ chết.
Sợ cũng vẫn chết như thường.
Cho nên gần tắt thở can đảm nhìn bà con cười, chào ra đi.
Chớ khổ than khóc lóc có lợi gì đâu.
Chỉ dẫn để mọi người biết lối đi cho ngày mai, nhắm mắt không sợ cũng là bố thí vô úy.
Hòa Thượng , Thiền Sư Thích Thanh Từ.
Trích trong : Phước Tuệ Song Tu.

Bài viết liên quan

ANH NẾU BIẾT – Hòa Thượng, Thiền Sư Thích Thanh Từ

Anh nếu biết, cuộc đời là thế ấy, Còn gì đâu vướng bận ở lòng...

GIÁ TRỊ TỪ NHỮNG ĐAU ĐỚN, GIAN NAN…

Vạn sự tương sinh tương khắc, không có lên thì không có xuống, không có...

7 ĐIỀU CẦN “HỌC” SUỐT ĐỜI

1. “Học nhận lỗi” để thành tâm sám hốiĐiều anh hùng của các bậc đại...

SÓI 100%

Thật bật ngờ một bộ phim hoạt hình cho trẻ con mà lại gửi gắm...

Giấc Mơ Chapi tại Ba Vì phần 2

ChapiFarm dạo này cuối tuần cứ như cái nhà trẻ ấy, hai ngày cuối tuần...

Giấc Mơ Chapi tại Ba Vì phần 1

Bài viết trên Facebook từ 10/07/2018 Đợt này có nhiều mẹ đã từng là giáo...

Để lại một bình luận