Trong bài kệ Cuộc Đời Qua Mắt Tôi, Hòa thượng Tôn Sư dạy:
“Chiếc thân tứ đại khói, sinh hoạt thế gian mây”.
“Chiếc thân tứ đại khói”, tức thân này giống như khói, nó bốc lên một chút rồi tan. “Sinh hoạt thế gian mây”, cuộc sống trên thế gian này giống như mây, nó cũng tụ rồi tan, không có bền chắc gì.
“Thành công khối nước đá, thất bại chùm bọt tan”.
Thành công giống như khối nước đá, thì cũng tồn tại một chút rồi lại tan ra; cũng vậy, thất bại thì như chùm bọt, có đó rồi cũng tan, không có gì phải bận tâm.
Cái nhục cái vinh thì cũng giống như bong bóng nước, vinh đó một chút thì cũng tan, mà nhục đó một chút cũng tan, cũng không còn mãi. Cũng vậy, thương ghét giống như hạt sương mai trên đầu ngọn cỏ thì có một chút rồi nó cũng tan! Cho nên, cái mà mình gọi là thương hay là ghét thì cũng không bền. Biết như vậy, không bám chấp thì không khổ, chứ nếu mình thương mà nghĩ rằng: “Đã thương thì phải thương mãi mãi, giữ chặt không cho nó mất!” thì khi hết được thương là sẽ khổ! Cũng như vậy, nghĩ rằng: “Ghét thì phải ghét vĩnh viễn suốt đời!”; nhưng có khi ghét một thời gian rồi lại thương! Như vậy, thương ghét cũng không cố định, không thể bám chấp.
“Khổ vui trong giấc mộng, lành dữ bóng chim bay”.
Đến khổ vui cũng giống như trong giấc mộng, thấy vui một chút, hoặc khổ một chút nhưng khi tỉnh mộng thì cái khổ vui đó nằm ở chỗ nào? Cuộc đời này cũng vậy, một chút thấy khổ, một chút thấy vui thay đổi qua lại; nhưng khi tỉnh ra thì mới vỡ lẽ cái khổ vui đó không có thực chất gì, đó chỉ do mình chấp theo cái tâm tưởng tượng nên thành ra khổ vui mà thôi. Cũng cảnh khổ cảnh vui đó nhưng với người đạt đạo, hiểu đạo thì tại sao người ta lại bình thản? “Lành dữ bóng chim bay”, tức là cái bóng chim bay qua mình không nắm bắt gì được. Lành dữ cũng vậy, tùy theo tâm mình mà nó lành hay dữ nhưng đó cũng không cố định. Hiểu như vậy thì tất cả cái gì trong cuộc đời đều không phải pháp thực, đều không bền chắc.
“Tháng ngày cái chớp mắt, còn mất nước trăng lay”.
Tháng ngày trôi qua như cái chớp mắt, vụt đó là nó qua, cũng không bền gì. Rồi chuyện còn chuyện mất thì giống như bóng trăng lung lay dưới nước mà thôi. Mới còn đó rồi cũng mất đó chứ không thực gì hết. Thấy như thế không còn bận bịu gì những chuyện còn chuyện mất thì tâm mình bình thản, cho nên cuối cùng là:
“Chung cuộc cơn gió thoảng, viên mãn bầu trời trong”.
Tức là chung cuộc thì mọi chuyện cũng như cơn gió thoảng qua, chỉ còn lại một bầu trời trong trẻo, đó mới là chỗ sống của mình. Hiểu được vậy thì mình có cuộc sống an bình trong cuộc vô thường đổi thay của cuộc đời.
– TT. Thích Thông Phương –
“Cuộc đời qua mắt tôi” là bài thơ được HT.Thích Thanh Từ viết tại Thiền Viện Chân Không vào tháng 6 năm 1984.
Thể thơ 5 chữ ngắn gọn, cùng với cách đúc kết, thâu tóm mọi nỗi niềm của cuộc đời vào trong những câu từ mang đầy chiêm nghiệm về cuộc đời qua góc nhìn của nhà Phật, khiến bài thơ trở thành một bài thi kệ được đông đảo Phật tử yêu thích, góp phần gõ cửa, giác ngộ cho nhiều tâm hồn tìm ra được tâm thái an nhiên đi giữa cuộc đời.
Bài viết liên quan
9 điều y huấn cách ngôn của Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác
Ngày xưa trong Tây y có những lời thề của Hipocrat, sau này có 12...
Th12
BẢO ANH – CÔ NÀNG BÉ BỎNG CỦA I AM A FARM KID
Lần đầu tiên cô gặp Bảo Anh là chủ nhật vừa rồi đấy! Wow, em...
Th12
LÀM SAO ĐỂ NGỪNG LO LẮNG (Sư ông Làng Mai)
Hỏi: Con lo lắng nhiều quá đến nỗi chẳng làm được việc gì. Làm thế...
Khôn cũng chết, dại cũng chết
Khôn cũng chết, dại cũng chết. Trong dân gian, ông bà thường dạy: “Khôn cũng...
Bình lặng mà sống
Nhìn cuộc đời, đôi khi chúng ta thấy bất công. Bởi vì việc dễ mà...
ĐƯỜNG NÀO MỚI LÀ ĐƯỜNG TỐT?
Trên thị trường, đường có hàng chục loại: đường mía, đường nâu, đường cát vàng,...