Phật dạy có một pháp môn vượt ngoài lòng tin, vượt ngoài ưa thích, vượt ngoài kham nhẫn, vượt ngoài nghe học, vượt ngoài biện luận, tư duy.
🙏  Pháp môn ấy là khi mắt thấy sắc nơi tâm có khởi tham, sân, si biết rõ ràng tâm có tham, sân, si; nếu tâm không có tham, sân, si cũng biết rõ là tâm không có tham, sân, si.
Này các Tỳ kheo, biết rõ chúng có mặt hay không có mặt trong tâm vị ấy, có phải chúng là những pháp do lòng tin được hiểu biết, hay do ưa thích được hiểu biết, hay do lắng nghe được hiểu biết, hay do suy tư về phương pháp được hiểu biết, hay do kham nhẫn, thích thú về biện luận được hiểu biết?
– Thưa không, bạch Thế Tôn.
Phật dạy nhìn thẳng tâm: khi căn tiếp xúc với trần, tham, sân, si có mặt hay không có mặt.
Phải thấy biết một cách rõ ràng.
❤️ Nghĩa là khi mắt thấy sắc có niệm tham, niệm sân, niệm si dấy khởi thì biết có tham, sân, si; nếu không có niệm tham, niệm sân, niệm si dấy khởi thì biết không tham, sân, si.
 ❤️ Khi tai nghe tiếng, mũi ngửi mùi, lưỡi nếm vị… có tham, sân, si dấy khởi thì biết có tham, sân, si, không có tham, sân, si dấy khởi thì biết không có tham, sân, si.
 Thấy biết rõ ràng, không cần thêm sự kiện gì khác.
🙏 Thấy biết như thế là tu. 🙏
 Đó là pháp môn gì ?
Ở đây, tôi hướng dẫn các Thiền sinh trong mọi sinh hoạt hằng ngày khi mắt thấy sắc, tai nghe tiếng… có niệm dấy khởi chạy theo ngoại trần liền biết không theo, niệm không khởi cũng biết, đó là tu.
Vậy, pháp mà chúng ta đang tu và pháp mà Phật dạy tu trong kinh này có khác không?
 Trong kinh, Phật nói theo lối xưa ngắn gọn, chỉ nói tâm có tham, sân, si thì biết tâm có tham, sân, si; không có tham, sân, si thì biết không tham, sân, si.
 Về sau được triển khai rõ hơn: biết niệm tham, niệm sân, niệm si là hư dối không chạy theo tham, sân, si, chớ không phải biết có tham, sân, si mà chạy theo tham, sân, si.
🩷 Biết để mà không theo, thì cái biết đó mới có giá trị. 🩷
🧡 Cái BIẾT đó là TRÍ.
Trong văn kinh Phật khẳng định rất rõ:
“Pháp môn này không thuộc tín ngưỡng tôn giáo, không do học hỏi, không cần cố gắng kham nhẫn, không do suy tư… chỉ dùng trí tuệ mà biết”.
Sau đây Phật lại nhấn mạnh thêm:
– Có phải các Pháp này, do thấy chúng với trí tuệ nên được hiểu biết?
– Thưa phải, bạch Thế Tôn.
– Đây là pháp môn, này các Tỳ kheo, do pháp môn này, ngoài lòng tin, ngoài ưa thích, ngoài lắng nghe, ngoài suy tư về phương pháp, ngoài kham nhẫn, thích thú biện luận, có thể xác chứng với Chánh Trí.
 Vị ấy biết rõ:
🙏 “Sanh đã tận, Phạm hạnh đã thành, những việc nên làm đã làm, không còn trở lui trạng thái này nữa”.
Khi căn tiếp xúc với trần, biết có niệm dấy khởi chạy theo ngoại trần hay không niệm dấy khởi chạy theo ngoại trần, cái biết đó là trí tuệ.
Bài kinh này xác định rõ ràng pháp tu biết vọng, mà Thiền viện đang hướng dẫn Thiền sinh tu tập là dùng trí tuệ nhìn lại tâm mình.
Khi sáu căn tiếp xúc với sáu trần có khởi niệm chạy theo ngoại trần hay không khởi niệm chạy theo ngoại trần.
🍁 Nếu có khởi niệm thì biết nó là vọng tưởng chợt hiện, chợt mất, hư giả không theo.
🍁 Nếu không khởi niệm thì tâm lặng lẽ, tuy lặng lẽ mà vẫn tỉnh giác không mờ mịt.
Nhìn lại để thấy hành trạng của tâm mình, đó là pháp môn gì?
🩷 Không có một phương pháp thứ lớp trước sau để thực hành mà vẫn có tu, nên tạm gọi là BIẾT VỌNG.
Vậy, Phật dạy tu trong kinh này cũng như BIẾT VỌNG mà Thiền viện đang chủ trương, không có một phương pháp thứ lớp trước sau để thực hành, mà vẫn có cách tu là dùng trí nhìn lại hành trạng của tâm mình để dừng mọi vọng niệm, đó là giải thoát.
Kinh Viên Giác thuộc hệ thống Đại thừa cũng dạy:
🙏 “Tri huyễn tức ly, ly huyễn tức giác”. 🙏
❤️  Nếu biết huyễn thì lìa huyễn, mà lìa huyễn là giác.
Thấy vọng niệm khởi là huyễn hóa.
🩷  Không thật nên không theo, không theo tức là lìa vọng niệm, mà lìa vọng niệm là giác, là giải thoát.
🙏🙏🙏 Đó là sự nhất quán giữa Nguyên thủy, Đại thừa và Thiền tông.
Hòa Thượng, Thiền  Sư  Thích  Thanh  Từ.
Trích trong : CÓ PHÁP MÔN NÀO .

Bài viết liên quan

VÁN CỜ SINH TỬ

Lời vào truyện.Có bao giờ chúng ta nghe từ miệng một vị thiền sư dạy...

“Lời Vàng của Thầy Tôi”

BÀI CỰC NGẮN: Chúng sinh bị cột chặt vào sinh tử luân hồi bởi dục...

Bài Thơ MỘNG – HT Thiền Sư Thích Thanh Từ

Gá thân mộng Dạo cảnh mộng Mộng tan rồi Cười vỡ mộng Ghi lời mộng...

Này con!

Không phải lúc nào ngọt ngào cũng là tốt, không phải lúc nào vị tha...

BÀI CỰC NGẮN: Nghỉ ngơi thật sự là nghỉ ngơi trong giác tánh – Hungkar Dorje Rinpoche

Có nhiều giáo huấn dạy cách làm sao để có thể nghỉ ngơi về mặt...

Chuyện Ô Sào Thiền Sư

Ô Sào là một cao tăng Trung Hoa vào đời Đường. Khi bà mẹ hạ...

Để lại một bình luận